Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Truyện ngắn: Nhưng tại vì em yêu anh

My và Anh chơi với nhau từ khi còn chạy tung tăng trong cái nhà văn hóa quận cũ kỹ sơn màu vàng nghệ. Bố mẹ anh và bố mẹ cô là bạn. Lúc đó cô như con trai với mái tóc tém ngắn cũn, hoe vàng. Ngày nào cô cũng chạy huỳnh huỵch với lũ con trai tronglớp học võ. Anh lúc nào cũng hối hả chạy theo sau làu bàu: “Bác đã dặn em không được đánh nhau cơ mà”. Đến cấp 3 cô và anh cùng trường. Khi cô còn là một cô nhóc lớp 10 nhắn nhít thì anh là “hot boy” của những cô nàng cùng khối. Và cô luôn là người vận chuyển những bức thư từ các nàng đến anh. Anh chẳng bao giờ hồi âm những lá thư ấy. Đôi lần cô thắc mắc hỏi anh tại sao anh không thích cô nào hết,anh cười cười. Và như thế suốt 4 năm Đại Học Anh cũng không có cô bạn gái nào. Còn cô khi vào đại học cũng có nhiều anh làm đuôivà cũng có vài mối tình không thành. Và mỗi lần như thế cô lại lôi anh ra ngồi nghe cô kể lể, tâm sự. Anh nhìn cô khóc rấm rức và an ủi.

Tiếng cơ trưởng thông báo rè rè máy bay sắp hạ cánh. My choàng tỉnh, dựng thẳng lưng ghế. Tiếng động cơ gầm rú. Máy bay hạ cánh, nhiệt độ bên ngoài 18 độ C. My kéo va li tay run rẩy vì gió lạnh, vẫy một chiếc taxi về trung tâm thành phố. Cô yêu cầu bác tài xế già có gương mặt phúc hậu cho xe ngang vào đường Trần Phú, cô muốnngắm nhìn những công trình anh đang hoàn thành. Anh đang phụ trách một dự án cao ốc văn phòng trong vòng sáu tháng tại thành phố này. Những hàng hoa sữa bên đường nở trắng một góc phố, mùi hương kết đặc vào gió lạnh. Anh thường miêu tả những con đường đầy hoa sữa trắng khi trò chuyện cùng cô trên mạng, những bức ảnh Anh chụp màu đen trắng làm cô luôn hình dung về một thành phố trầm buồn và cổ kính.

My nhận phòng khách sạn, quăng mình lên giường chui vào tấm chăn dày cộm. Cô đã xin nghỉ phép một tuần sau chuyến công tác để ở lại đây, vé máy bay cũng đặt trễ lạimột tuần. Cô muốn anh đưa cô đi khám phá mọi ngóc ngách thủ đô. Anh sẽ chẳng bao giờ từ chối những yêu cầu của cô. Từ bé đến giờ anh cứ như một người anh tận tụy chăm sóc cô em gái nhỏ. Chương trình làm việc của cô là tham gia một hội nghị vềsản phẩm mới, gặp gỡ vài khách hàng chủ chốt và gửi báo cáo về trước kỳ nghỉ phép.
Buổi hội thảo kết thúc sớm, My kéo áo khoác, choàng khăn và đi bộ dọc vỉa hè, đường phố vẫn nhộn nhịp nhưng không hối hả. Ai cũng co ro cuộn mình trong những chiếc áo đầy màu sắc. Cô muốn đi bộ đến khu chung cư anh ở. My mỉm cười hình dung anh sẽ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện. Anh sẽ cốc đầu cô và hỏi:
- Sao ra mà không báo anh biết
My sẽ cười to:
- Bác nhờ em ghé qua kiểm tra anh và nhờ em giới thiệu cô nào đó cho anh, bác sợ anh ế.
Mẹ Anh là một người phụ nữ của gia đình dịu dàng, đôi lần thấy Anh và My quấn quýtbác hay nói:
- Con trai Bác mãi không chịu lấy vợ, hay con làm dâu bác nha.
Những lúc như thế My cười ngặc nghẽo:
- Bác cứ ghẹo con.
Những lúc như thế anh chỉ nhìn My và cười dịu dàng.
My leo hết dãy cầu thang, ngó ngiêng tìm số nhà. Cô nhấn chuông và hình dung gương mặt anh sau cánh cửa. Cửa xịch mở. My bất động: một cô gái quần sóoc ngắn, áo ba lỗ tóc búi cao, da trắng ngần mỉm cười hỏi:
- Xin chào, chị cần tìm ai?
My như hóa đá, có tiếng người trong nhà: “Ai vậy em?” Rồi cô cũng thấy gương mặt quen thuộc sau lưng cô gái. Anh há hóc mồm:
- My hả, em ra hồi nào?
My bất thần quay lưng bỏ chạy. Tiếng anh gọi vọng phía sau lưng. Cô chạy mải miết ra khỏi chung cư rồi lững thững đi chậm chạp dưới hàng cây. Cô không hiểu sao mình thấy tức giận, tim mình nhói lên tê buốt. Trong đầu cô liên tục vang lên câu hỏi: Cô gái ấy là ai, sao ở cùng với Anh và sao chưa bao giờ Anh nhắc đến cô ta.
My về khách sạn vùi đầu vào chăn mặc điệnthoai cứ reo liên tục. Sáng My đến hội nghị với vẻ bần thần mệt mỏi, cả đêm cô cứ thao thức với hàng ngàn câu hỏi và cô tự hỏi tại sao cô lại thấy tức giận, sao cô lại bỏ chạy mà không dám đối mặt với Anh và cô gái ấy. Cô tức giận vì điều gì, nếu cô ấy là bạn gái anh thì đã sao, đã bao lần cô hối thúc anh có bạn gái, bao lần cô làm mai hếtngười này đến người nọ cho anh. Cô có cảm giác như mình vừa để mất một thứ gì quý giá và quan trọng lắm.

Đã một tuần, hôm nay là ngày công tác cuối cùng. My gửi đi bản báo cáo. Cô nhấc điện thoại:
- Alo, chị Lan ạ, chị hủy dùm em tuần phép nha, chị đổi vé máy bay dùm em, chuyến bay sớm nhất trong tuần. À, không có gì đâu chị vì em không biết làm gì ngoài này cho hết một tuần.
Kết thúc buổi gặp gỡ với khách hàng, My vềkhách sạn, cô sẽ dọn dẹp hành lý, dạo một vòng hồ Gươm và sẽ ngủ một giấc chờ chuyến bay về Sài Gòn. Tối qua cô thức trắng và cô đã tìm thấy câu trả lời cho mình. Có lẽ đó là tình yêu. Có lẽ cô đã yêu anh, suốt một tuần cô nhớ Anh cồn cào, hình ảnh Anh và cô gái trẻ cứ bám lấy cô. Nhưng giờ đây cô đâu còn làm gì được nữa.
Lễ tân khách sạn đưa cô chìa khóa phòng và báo có khách đợi ở sảnh. My hơi thắc mắc, đâu ai biết cô ở khách sạn này. Cô thấy Anh ở sảnh.
Hai đứa đi dưới hàng cây quanh hồ. Trời chiều muộn, mặt hồ Gươm dát vàng bí hiểm. Cô bước bên anh chầm chậm:
- Sao em ra mà không báo anh?
- ……….
- Sao không cho anh biết em ở khách sạn nào? Làm anh phải gọi về nhờ Bác hỏi công ty em đấy.
- ………
- Mà sao em tìm đến nhà anh rồi lại bỏ đi?
- ………
- Sao anh gọi điện thoại bao nhiêu cuộc mà em không nghe?
- ………
- Anh thấy em kỳ lạ sao đấy, thật ra là em có chuyện gì?
Bao nhiêu tức giận lại bùng lên, My quay lạinói như hét:
- Ừ thì em ra không báo vì em muốn anh bất ngờ, ừ thì em đến nhà anh nhưng em thấy cô ấy ở đó, sao em có thể vào được, Ừ thì em cư xử rất lạ đó….
- Sao tự dưng em lại nổi giận như thế, anh đã làm gì?
My bậm môi ngăn không cho mình bật khóc.
- Đúng rồi anh không làm gì cả, lỗi là tại em, tại em tức giận vô cớ…. Ừ thì là em ghen đó. Nhưng em có là gì của anh để mà ghen chứ. Nhưng tại vì…. em yêu anh.
My khựng lại, sao cô có thể nói điều đó ra như thế được. Anh sững lại. Một giây,hai giây, gương mặt anh giãn ra, anh mỉm cườiấm áp. My thấy mặt mình nóng bừng. Cô quay lưng toan bỏ chạy. Một vòng tay ôm chặt níu cô lại. Giọng Anh ấm áp qua tai:
- Cuối cùng Anh cũng đợi được câu nói này. Sao đến tận bây giờ em mới nhận ra hả cô ngốc. Anh đã chờ em bao nhiêu năm rồi biết không?
Anh ta chờ mình, vậy hóa ra đó là lý do bao năm nay anh không có bạn gái. My thấy timmình xúc động, cảm giác đó lan tỏa đến từng ngóc ngách tế bào.
- Nhưng còn cô gái ấy – My thấy tim lại nhói lên
- Cô ấy xinh đẹp và đáng yêu lắm, anh cũng muốn yêu cô ấy lắm nhưng cô gái đó gọi mẹ anh bằng dì đấy.
Anh phá lên cười khoái trá.
My xoay người lại vừa ngượng vừa giận:
- Sao anh không nói với em từ đầu.
- Làm sao nói đây – Ánh mắt anh ấm áp – Mà nói ra thì sao anh nghe được rằng em yêu anh.
My mỉm cười tựa đầu vào Anh, không gian thoang thoảng mùi hoa sữa, mặt hồ Gươm bình yên đến lạ. Điều cô đang nghĩ đến lúc này là báo cho chị Lan rằng cô không cần đổi chuyến bay nữaMy nhấc cánh cửa số máy bay nhìn ra, Cô đang bay trên những đám mây trắng mịn màng khổng lổ tựa như một cánh đồng bông bất tận. Bảng điện tử mới nguyên trên máy bay báo đã đi được 2/3 chặng đường. Vậy là chỉ còn 30 phút nữa cô sẽ ở cùng một thành phố với anh. Cô kéo tắm chăn mỏng màu đất, mơ màng chìm vào giấc ngủ. My không hề báo trước với anh về chuyến đi này, cô muốn Anh bất ngờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét