Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Em trả anh về với tự do nhé?

Có ai là chọn cho mình được cách để mãi mãi không bị tổn thương bởi bất cứ điều gì đâu anh. Như em lúc này đây, trái tim vẫn rỉ máu từng ngày, trả lại anh với tự do rồi, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ hay không?
Vì tim em cũng bằng máu thịt, anh ơi. Em không thể để nó cứ mãi tổn thương, cũng không thể khiến nó đứng ra chịu bất cứ vết sẹo nào nữa. Người ta vẫn bảo chỉ có tình yêu chưa đủ lớn mới chấp nhận buông tay. Nhưng người ta đâu hiểu được cảm nhận của em trong những tháng ngày anh chẳng còn yêu thương em như trước?
Em biết chứ, anh đã thay đổi rồi!
Những cái ôm hờ hững lạnh nhạt, những cái nhìn vội vã chẳng chút tình cảm. Em có phải con ngốc đâu? Người em yêu không còn yêu em nữa, em biết chứ, chẳng là em cứ cố gắng, cố mãi, rồi cuối cùng lại chỉ thấy tuyệt vọng. Quá nhiều lần em muốn hét lên thật to với anh, rốt cục anh đang ở bên em vì điều gì?
Chẳng phải trước đây anh vẫn nói, rằng anh sẽ mãi mãi yêu thương em hay sao, anh sẽ mãi mãi trân trọng em dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ tuy chẳng xảy ra chuyện gì nhưng anh lại đi mất, bỏ mặc em trong cái đống hỗn độn mâu thuẫn và tự vấn bản thân mình đã làm gì sai?
Anh ơi, có phải anh có người khác rồi không? Thế nên mới chán ghét em, mới coi em là đồ thừa, đồ bỏ đi như thế? Có phải anh đã bắt đầu hết kiên nhẫn với em, và trái tim anh cũng hết đập vì tình cảm của chúng mình? Có phải không anh?
Hay là em trả anh lại với tự do, anh nhé?
Để anh lại được thỏa sức bay nhảy làm chàng trai tự do giữa vũ trụ. Để anh có thể làm những việc mà sau khi yêu em, vì chuyện này chuyện kia vẫn chưa thể làm được, để anh có thể bắt đầu lại một cuộc sống khác chứ không phải là sự nhàm chán nối tiếp như bây giờ.
Anh à, em đau lắm, trái tim em đau lắm. Giá mà em không yêu anh nhiều như thế, giá mà em biết cách coi mọi chuyện nhẹ nhàng đi, để khi anh thay đổi còn thấy sao quá bi thương, để lúc buông tay anh không còn thấy ngực trái đau đến nỗi nghẹt thở. 
Có ai là chọn cho mình được cách để mãi mãi không bị tổn thương bởi bất cứ điều gì đâu anh. Như em lúc này đây, trái tim vẫn rỉ máu từng ngày, trả lại anh với tự do rồi, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ hay không?
Em biết chứ, rồi em sẽ hồi phục cả thôi, rồi em sẽ đứng lên và mỉm cười thật tươi dưới ánh nắng như ngày nào. Nhưng sẽ rất khó khăn khi phải cố xóa bỏ hình bóng của anh, rất khó khăn khi phải đi lướt qua anh mà coi như xa lạ. Em sợ lắm, em sợ quãng thời gian kinh khủng ấy, cũng sợ phải vực bản thân dậy trong khi mình đầy thương tích.
Nhưng cuối cùng thì vẫn phải thả tự do cho anh thôi, chàng trai của em ạ. Hãy ra đi mà đừng quay đầu nhìn em thêm một lần nào nữa. Vì em sợ chỉ cần quay lại, em sẽ giữ chặt anh không buông mất, sẽ khóc lóc như một đứa trẻ xin anh hãy thử yêu em lại từ đầu lắm. Như thế thì sẽ chẳng còn là em nữa rồi.
Trả lại anh về với tự do đấy, chàng trai của em, hãy mượn gió mà bay đi, để em chớp mắt một chút là có thể không nhìn thấy anh nữa, để em có thể mượn lý do gió tạt vào mắt, khóc một chút cho nhẹ lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét