Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Duyên phận mong manh

Gặp được Phong mà Linh buồn quá, nước mắt cứ trực trào ra. Cô khổ tâm lắm. Cô buồn lắm. Làm sao có ai có thể hiểu được nỗi đau của cô lúc này chứ. Ngồi 1 lặng im 1 lúc lâu cô quyết định kể về mối quan hệ giữa cô và Phong cho anh nghe. Lúc đầu Phong không tin và cho rằng cô đang đùa giỡn thôi, nhưng thực sự nhìn Linh khóc nhìn Linh đau lòng như vậy anh chợt trĩu lòng. Hóa ra tất cả những gì mà Linh nói với anh đều là thật. Ôi anh đau quá. Tại sao ông trời lại đối xử với họ như vậy, cho họ yêu nhau rồi lại bắt họ phải lìa xa nhau chỉ vì cái lý do đó. 
.
.
.
sau 1 thời gian suy nghĩ anh quyết định đến gặp bố mẹ Linh và cầu xin họ cho anh và Linh được bên nhau nhưng tất cả đều vô nghĩa. Về phía gia đình nhà Phong, họ cũng chẳng muốn cho 2 người đến với nhau vì sợ mọi người sẽ chê cười. Phải nói rằng đây là thời gian cực khổ nhất mà cả Linh và Phong phải chịu đựng. Bố mẹ Linh bắt Linh tập trung vào học hành thi cử. Cô chẳng có tâm trạng nữa, mất Phong, Linh không còn tha thiết với bất cứ việc gì nữa...và thế là họ xa nhau. À không trên danh nghĩa họ xa nhau nhưng họ vẫn cố gắng gặp nhau khi có thể vì nỗi nhớ nhau nhiều quá họ không thể chịu đựng được sự thiếu vắng nhau. Bất chấp 2 bên gia đình có ngăn cấm thế nào họ vẫn cứ yêu nhau yêu hết mình và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Cuộc đời là 1 chuỗi những điều bất ngờ và cay đắng. Ngày mà Linh biết đang mang trong mình giọt máu của Linh là ngày cô nhận được giấy báo điểm trúng tuyển đại học. Cảm giác vừa vui mừng vừa lo sợ đang căng tràn trong người cô. Cảm giác mình sẽ trở thành 1 người mẹ, đang nuôi đứa con-kết tinh tình yêu của cô và Phong, cô hạnh phúc lắm và Phong cũng vậy. Nhưng làm sao cô có thể mở miệng nói vs bố mẹ cô rằng đứa con của cô là của Phong và nó đã được 2 tháng đây. Lại 1 lần nữa Linh rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng. Linh đã đỗ đại học lẽ ra cô sẽ rất vui mừng nhưng trong trường hợp này cô chỉ ước cô bị trượt như thế mọi người mới có thể chấp nhận cô và đứa bé. cảm giác dằn vặt đau đớn đang bao vây lấy cô. Mặc kệ tất cả cô dũng cảm bảo vệ đứa con của mình, cô đâú tranh vì sự tồn tại của con, của tình yêu mà cô dành cho Phong. Từ khi biết mình đang mang thai cô có cảm giác hạnh phúc lắm, cô thấu hiểu nỗi niềm của những bà mẹ, cô thấy cô dũng cảm và phải có trách nhiệm để bảo vệ sinh linh bé nhỏ đó. Và ngày ngày cô chú ý đến sức khỏe mình hơn ăn uống điều độ hơn và vận động ít hơn vì cô sợ lắm sợ con của cô sẽ bị nguy hiểm. Tất cả những gì cô làm đều vì tình yêu dành cho đứa bé và cha của nó.
Hôm đó cô và Phong quyết định nói chuyện với bố mẹ Linh về chuyện đứa bé :
-Mẹ à chúng con mong bố mẹ đồng ý cho bọn con đến với nhau, chúng con đã có con rồi không lẽ bố mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé đi sao. Đó là máu mủ của bố mẹ mà. Nó là cháu của bô smej. con xin bố mẹ đừng bắt con bỏ nó nữa tội lắm ....
-Không thể không bỏ được,,,con cái hư hỏng...mai tao đưa mày đi phá.tao không có đứa con nào như mày cả. cút đi.đó là những lời mà bố Linh nói và mắng họ.
Cuộc xung đột cứ thế xảy ra cho đến đêm và Phong bị đuổi khỏi ngôi nhà đó. Anh ôm Linh khóc.Ôi đau lắm, cảm giác sắp mất đi giọt máu của mình a xót xa lắm...
Cả đêm Linh không thể ngủ.Bố mẹ Linh cũng vậy. Họ khóc rồi lại chửi cô thậm tệ. Linh im lặng! và khóc cả đêm cô thức trắng cô không muốn bỏ con cô không muốn.Nó vô tội.Cô yêu nó lắm..yêu hơn cả mạng sống của mình. Vì thế đã chút nữa cô và đứa bé đã không còn trên đời này nữa..
Chỉ 1 ngày sau. Cô và mẹ đã có mặt tại bệnh viện. Họ đang chuẩn bị giết chết con của cô, cô đau lòng quá mà nước mắt đã cạn hết rồi. cô không thể khóc được. mọi ngươì nhìn cô vs 1 ánh mắt khinh bỉ quá. cô đau lắm có ai hiểu được nỗi lòng của 1 người mẹ sắp mất đi đứa con ruột của mình nó đau như thế nào không? Máu..máu từng giọt máu từ trong người chảy ra, con cô đã chết . Nó chết rồi và cô chính là người giết nó, Nó co stooij tình gì mà cô giết chết nó chứ...Mẹ xin lỗi con yêu của mẹ, mẹ là 1 người mẹ không tốt mẹ không mong con tha thứ cho mẹ vì mẹ không xứng đáng làm mẹ của con.mẹ xin lỗi.Nó tự nói vs lòng mình như thế, chứ nó cũng đau lòng lắm. Và Linh biết Linh cũng chết theo con rồi.
_Cái gì? em đã giết chết con tôi rồi hả?bao giờ?sao k nói cho tôi biết hả?các người ác lắm.Nó có tội tình gì hả.tại sao lại giết con tôi?Phong gào thét vào mặt Linh như thế.
=Em xin lỗi a à.e biết e là người độc ác nhất thế gian này.Hãy tha thứ cho e.e xin anh.
-Tha thứ à.cô có tư cách gì mà xin tôi tha thứ.trả lại con cho tôi,trả lại tôi .....nước mắt vẫn là nước mắt...đau đau vô cùng....
Họ đã chính thức chia tay.Mỗi người một nơi.Nhưng ai cũng biết rằng họ đã phải chịu 1 nỗi đau vô cùng lớn. Cái tình yêu tưởng chừng đẹp đó lại kết thúc 1 cách đau lòng mà sau này cả 2 đều không thể quên.
Yêu rồi lại chia tay trong đau khổ....Dẫu biết tình đầu không đến được với nhau mà sao ta vẫn cứ nhớ vẫn yêu và vấn đau....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét