Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Duyên phận mong manh

Gặp được Phong mà Linh buồn quá, nước mắt cứ trực trào ra. Cô khổ tâm lắm. Cô buồn lắm. Làm sao có ai có thể hiểu được nỗi đau của cô lúc này chứ. Ngồi 1 lặng im 1 lúc lâu cô quyết định kể về mối quan hệ giữa cô và Phong cho anh nghe. Lúc đầu Phong không tin và cho rằng cô đang đùa giỡn thôi, nhưng thực sự nhìn Linh khóc nhìn Linh đau lòng như vậy anh chợt trĩu lòng. Hóa ra tất cả những gì mà Linh nói với anh đều là thật. Ôi anh đau quá. Tại sao ông trời lại đối xử với họ như vậy, cho họ yêu nhau rồi lại bắt họ phải lìa xa nhau chỉ vì cái lý do đó. 
.
.
.
sau 1 thời gian suy nghĩ anh quyết định đến gặp bố mẹ Linh và cầu xin họ cho anh và Linh được bên nhau nhưng tất cả đều vô nghĩa. Về phía gia đình nhà Phong, họ cũng chẳng muốn cho 2 người đến với nhau vì sợ mọi người sẽ chê cười. Phải nói rằng đây là thời gian cực khổ nhất mà cả Linh và Phong phải chịu đựng. Bố mẹ Linh bắt Linh tập trung vào học hành thi cử. Cô chẳng có tâm trạng nữa, mất Phong, Linh không còn tha thiết với bất cứ việc gì nữa...và thế là họ xa nhau. À không trên danh nghĩa họ xa nhau nhưng họ vẫn cố gắng gặp nhau khi có thể vì nỗi nhớ nhau nhiều quá họ không thể chịu đựng được sự thiếu vắng nhau. Bất chấp 2 bên gia đình có ngăn cấm thế nào họ vẫn cứ yêu nhau yêu hết mình và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Cuộc đời là 1 chuỗi những điều bất ngờ và cay đắng. Ngày mà Linh biết đang mang trong mình giọt máu của Linh là ngày cô nhận được giấy báo điểm trúng tuyển đại học. Cảm giác vừa vui mừng vừa lo sợ đang căng tràn trong người cô. Cảm giác mình sẽ trở thành 1 người mẹ, đang nuôi đứa con-kết tinh tình yêu của cô và Phong, cô hạnh phúc lắm và Phong cũng vậy. Nhưng làm sao cô có thể mở miệng nói vs bố mẹ cô rằng đứa con của cô là của Phong và nó đã được 2 tháng đây. Lại 1 lần nữa Linh rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng. Linh đã đỗ đại học lẽ ra cô sẽ rất vui mừng nhưng trong trường hợp này cô chỉ ước cô bị trượt như thế mọi người mới có thể chấp nhận cô và đứa bé. cảm giác dằn vặt đau đớn đang bao vây lấy cô. Mặc kệ tất cả cô dũng cảm bảo vệ đứa con của mình, cô đâú tranh vì sự tồn tại của con, của tình yêu mà cô dành cho Phong. Từ khi biết mình đang mang thai cô có cảm giác hạnh phúc lắm, cô thấu hiểu nỗi niềm của những bà mẹ, cô thấy cô dũng cảm và phải có trách nhiệm để bảo vệ sinh linh bé nhỏ đó. Và ngày ngày cô chú ý đến sức khỏe mình hơn ăn uống điều độ hơn và vận động ít hơn vì cô sợ lắm sợ con của cô sẽ bị nguy hiểm. Tất cả những gì cô làm đều vì tình yêu dành cho đứa bé và cha của nó.
Hôm đó cô và Phong quyết định nói chuyện với bố mẹ Linh về chuyện đứa bé :
-Mẹ à chúng con mong bố mẹ đồng ý cho bọn con đến với nhau, chúng con đã có con rồi không lẽ bố mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé đi sao. Đó là máu mủ của bố mẹ mà. Nó là cháu của bô smej. con xin bố mẹ đừng bắt con bỏ nó nữa tội lắm ....
-Không thể không bỏ được,,,con cái hư hỏng...mai tao đưa mày đi phá.tao không có đứa con nào như mày cả. cút đi.đó là những lời mà bố Linh nói và mắng họ.
Cuộc xung đột cứ thế xảy ra cho đến đêm và Phong bị đuổi khỏi ngôi nhà đó. Anh ôm Linh khóc.Ôi đau lắm, cảm giác sắp mất đi giọt máu của mình a xót xa lắm...
Cả đêm Linh không thể ngủ.Bố mẹ Linh cũng vậy. Họ khóc rồi lại chửi cô thậm tệ. Linh im lặng! và khóc cả đêm cô thức trắng cô không muốn bỏ con cô không muốn.Nó vô tội.Cô yêu nó lắm..yêu hơn cả mạng sống của mình. Vì thế đã chút nữa cô và đứa bé đã không còn trên đời này nữa..
Chỉ 1 ngày sau. Cô và mẹ đã có mặt tại bệnh viện. Họ đang chuẩn bị giết chết con của cô, cô đau lòng quá mà nước mắt đã cạn hết rồi. cô không thể khóc được. mọi ngươì nhìn cô vs 1 ánh mắt khinh bỉ quá. cô đau lắm có ai hiểu được nỗi lòng của 1 người mẹ sắp mất đi đứa con ruột của mình nó đau như thế nào không? Máu..máu từng giọt máu từ trong người chảy ra, con cô đã chết . Nó chết rồi và cô chính là người giết nó, Nó co stooij tình gì mà cô giết chết nó chứ...Mẹ xin lỗi con yêu của mẹ, mẹ là 1 người mẹ không tốt mẹ không mong con tha thứ cho mẹ vì mẹ không xứng đáng làm mẹ của con.mẹ xin lỗi.Nó tự nói vs lòng mình như thế, chứ nó cũng đau lòng lắm. Và Linh biết Linh cũng chết theo con rồi.
_Cái gì? em đã giết chết con tôi rồi hả?bao giờ?sao k nói cho tôi biết hả?các người ác lắm.Nó có tội tình gì hả.tại sao lại giết con tôi?Phong gào thét vào mặt Linh như thế.
=Em xin lỗi a à.e biết e là người độc ác nhất thế gian này.Hãy tha thứ cho e.e xin anh.
-Tha thứ à.cô có tư cách gì mà xin tôi tha thứ.trả lại con cho tôi,trả lại tôi .....nước mắt vẫn là nước mắt...đau đau vô cùng....
Họ đã chính thức chia tay.Mỗi người một nơi.Nhưng ai cũng biết rằng họ đã phải chịu 1 nỗi đau vô cùng lớn. Cái tình yêu tưởng chừng đẹp đó lại kết thúc 1 cách đau lòng mà sau này cả 2 đều không thể quên.
Yêu rồi lại chia tay trong đau khổ....Dẫu biết tình đầu không đến được với nhau mà sao ta vẫn cứ nhớ vẫn yêu và vấn đau....

"Ngày...,em cưới mời anh chị đến dự"

Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi.
Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt, cô không còn sử dụng đến chiếc điện thoại cũng như số điện thoại riêng của hai người nữa. Thời gian đầu, nhiều lần cô thử gọi vào số điện thoại ấy nhưng chỉ có những tiếng tút dài vô tình, không ai nhấc máy.
Cô cố tìm cho ra lí do nhưng những gì cô nhận lại được chỉ là những sự im lặng. Sợ hãi, tuyệt vọng, cô đau đớn mà không biết lí do.
Một tháng, hai tháng...rồi một năm, hai năm ... cô chôn vùi mình vào những hồi ức đẹp ngày xưa của hai người. Cô đều đặn đến quán cà phê ấy như một lịch trình không đặt trước. Khác một điều bây giờ chỉ có một mình cô. Thời gian đầu, mấy anh chị phục vụ bàn ở đó thắc mắc hỏi cô sao không thấy bạn trai cô đi cùng. Cô không biết nói gì cả, chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Cũng
không lạ gì khi những người ở quán hỏi vậy bởi suốt bốn năm qua, họ quá quen thuộc với hình ảnh hai cô cậu sinh viên ngày lễ Tết nào cũngđến đây, cũng ngồi ở bàn cạnh khung cửa sổ ấy.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. Tuần sau cô sẽ là cô dâu, nhưng chàng hoàng tử trong mơ không phải là anh. Cô bật khóc, trái tim khô ấy đã lại khóc sau một thời gian dài vô cảm.
Cô giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Tin nhắn. Là anh, đúng là anh thật rồi. Cô vội chồm lấy điện thoại đọc tin nhắn "Hẹn ngày mai 8 giờ. Chỗcũ". Vẫn kiểu cách hẹn hò đầy lạnh lùng của anh. Cô bối rối. Cô không biết phải làm sao nữa? Nếu như đi gặp anh, liệu có khi nào cô nghĩ lại không? Cô đắn đo, do dự.
7 giờ 30 phút, cô đứng trước gương hàng tiếng đồng hồ, mấy bộ váy áo trong tủ cũng được cô lôi ra thử đi thử lại. Đứa em cô sốt ruột chạy lên, đập cửa phòng cô mới chịu nhìn vào đồng hồ. Sắp muộn mất rồi mà anh không thích cô đến hẹn muộn. Chỉ còn một bộ váy, bộ váy anh thích cô mặc nhất. Cũng từ ngày ấy, cô hứa sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa. Nhưng lần này, cô quyết định...
8 giờ, cô đến quán, quán chưa đông khách lắm. Chị nhân viên nhanh nhẹn ra đón cô mời cô vào, ngồi ở chiếc bàn bên cạnh
- Chiếc bàn mọi hôm có người ngồi mất rồi chị ạ, mong chị thông cảm.
Cô ngại ngần...tiến lại đằng sau cô gái đang ngồi chiếc bàn đó. Cô ngờ ngợ, hình như gặp cô gái đó ở đâu rồi.
- Xin lỗi chị ...
Cô gái quay lại. Đúng , đúng rồi đúng là cô ta, lần này thì cô không thể nhầm vào đâu được. Cô toan quay đầu lại bỏ đi.
- Chị ơi, khoan đi đã. Chị có nhận ra vật này không?
Cô sững người lại, bởi đó là chiếc điện thoại của anh, trên đó vẫn còn chiếc móc đeo cô làm tặng anh. Cô lặng người không nói gì được.
Và những gì sau đó xảy ra cô không nhớ được nữa, cô chỉ thấy tai mình ù đi bởi những lời nói của cô gái kia, và cô chỉ biết nước mắt đang nhạt nhòa trên khuôn mặt của cô.
Ba năm trước, cô thấy cô gái đó trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ, đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh..
- Anh không muốn chị biết chuyện anh bị bệnh, thời gian sống của anh chỉ còn được tínhbằng ngày. Anh yêu chị, và biết rằng chị cũng yêu anh nhiều lắm, nên ngày đó, anh cố làm chị tổn thương, để chị rời xa anh. Chị sẽ không phải đau khổ nhiều nếu như biết được sự thật.
Anh vẫn giữ chiếc điện thoại này, và ngày nào anh cũng ngồi viết tin nhắn cho chị nhưng không bao giờ gửi đi. Anh chỉ muốn lưu lại những kỉ niệm, những khoảng thời gian đẹp nhất của hai người. Và anh muốn chiếc điện thoại này mãi mãi được lưu giữ.
Anh dặn em dù thế nào cũng không được nói sự thật này cho chị biết. Nhưng ngày hôm qua khi chị nhắn tin, em suy nghĩ rất kĩ và quyết định nói cho chị biết sự thật. Em không muốn anh mang tiếng là kẻ phản bội."
Ngoài đường, trời mưa to.
Ngày cô cưới, cũng là ngày giỗ của anh

Em trả anh về với tự do nhé?

Có ai là chọn cho mình được cách để mãi mãi không bị tổn thương bởi bất cứ điều gì đâu anh. Như em lúc này đây, trái tim vẫn rỉ máu từng ngày, trả lại anh với tự do rồi, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ hay không?
Vì tim em cũng bằng máu thịt, anh ơi. Em không thể để nó cứ mãi tổn thương, cũng không thể khiến nó đứng ra chịu bất cứ vết sẹo nào nữa. Người ta vẫn bảo chỉ có tình yêu chưa đủ lớn mới chấp nhận buông tay. Nhưng người ta đâu hiểu được cảm nhận của em trong những tháng ngày anh chẳng còn yêu thương em như trước?
Em biết chứ, anh đã thay đổi rồi!
Những cái ôm hờ hững lạnh nhạt, những cái nhìn vội vã chẳng chút tình cảm. Em có phải con ngốc đâu? Người em yêu không còn yêu em nữa, em biết chứ, chẳng là em cứ cố gắng, cố mãi, rồi cuối cùng lại chỉ thấy tuyệt vọng. Quá nhiều lần em muốn hét lên thật to với anh, rốt cục anh đang ở bên em vì điều gì?
Chẳng phải trước đây anh vẫn nói, rằng anh sẽ mãi mãi yêu thương em hay sao, anh sẽ mãi mãi trân trọng em dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Bây giờ tuy chẳng xảy ra chuyện gì nhưng anh lại đi mất, bỏ mặc em trong cái đống hỗn độn mâu thuẫn và tự vấn bản thân mình đã làm gì sai?
Anh ơi, có phải anh có người khác rồi không? Thế nên mới chán ghét em, mới coi em là đồ thừa, đồ bỏ đi như thế? Có phải anh đã bắt đầu hết kiên nhẫn với em, và trái tim anh cũng hết đập vì tình cảm của chúng mình? Có phải không anh?
Hay là em trả anh lại với tự do, anh nhé?
Để anh lại được thỏa sức bay nhảy làm chàng trai tự do giữa vũ trụ. Để anh có thể làm những việc mà sau khi yêu em, vì chuyện này chuyện kia vẫn chưa thể làm được, để anh có thể bắt đầu lại một cuộc sống khác chứ không phải là sự nhàm chán nối tiếp như bây giờ.
Anh à, em đau lắm, trái tim em đau lắm. Giá mà em không yêu anh nhiều như thế, giá mà em biết cách coi mọi chuyện nhẹ nhàng đi, để khi anh thay đổi còn thấy sao quá bi thương, để lúc buông tay anh không còn thấy ngực trái đau đến nỗi nghẹt thở. 
Có ai là chọn cho mình được cách để mãi mãi không bị tổn thương bởi bất cứ điều gì đâu anh. Như em lúc này đây, trái tim vẫn rỉ máu từng ngày, trả lại anh với tự do rồi, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ hay không?
Em biết chứ, rồi em sẽ hồi phục cả thôi, rồi em sẽ đứng lên và mỉm cười thật tươi dưới ánh nắng như ngày nào. Nhưng sẽ rất khó khăn khi phải cố xóa bỏ hình bóng của anh, rất khó khăn khi phải đi lướt qua anh mà coi như xa lạ. Em sợ lắm, em sợ quãng thời gian kinh khủng ấy, cũng sợ phải vực bản thân dậy trong khi mình đầy thương tích.
Nhưng cuối cùng thì vẫn phải thả tự do cho anh thôi, chàng trai của em ạ. Hãy ra đi mà đừng quay đầu nhìn em thêm một lần nào nữa. Vì em sợ chỉ cần quay lại, em sẽ giữ chặt anh không buông mất, sẽ khóc lóc như một đứa trẻ xin anh hãy thử yêu em lại từ đầu lắm. Như thế thì sẽ chẳng còn là em nữa rồi.
Trả lại anh về với tự do đấy, chàng trai của em, hãy mượn gió mà bay đi, để em chớp mắt một chút là có thể không nhìn thấy anh nữa, để em có thể mượn lý do gió tạt vào mắt, khóc một chút cho nhẹ lòng.

Ở nơi đó em còn nhớ tới anh

Em. Không có gì nổi bật trong bữa tiệc sinh nhật ấy, sinh nhật một người bạn thân của tôi. Cả buổi em không hát bài nào, tôi cũng chẳng hề để ý đến em. Gần cuối bữa tiệc, tôi tròn mắt ngạc nhiên khi em chạy sang chỗ tôi và khiến tôi ngạc nhiên đến buồn cười khi em hỏi: "Anh ơi, xe Spacy là xe côn hay xe số anh nhỉ?"... Câu nói làm quen vừa... ngớ ngẩn vừa buồn cười đó của em làm tôi mãi không quên... 
Từ hôm ấy, những cuộc điện thoại, tin nhắn của em là món ăn không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày của tôi. Khi thì là một câu chuyện cười, khi thì một ngày học hành của em, lúc lại là một bài hát em gửi tặng tôi. Tôi thì sao, tôi vẫn dửng dưng và chỉ coi em như một đứa... em gái hư. Hư vì cố công cưa cẩm ông anh mình. Em luôn là người chủ động hẹn tôi, và trong năm lần em hẹn thì ba lần tôi đã không đến... 
Một chiều mùa hè, trời oi bức, mây đen vần vũ như sắp nổi cơn giông, tiếng chuông reng reng, giọng em nhè nhẹ bên đầu dây bên kia:
- Đến đón em đi.
- Em ở đâu đấy? Sắp mưa rồi còn đi đâu? Tôi ngáp ngủ hỏi lại.
- Đến đón em đi mà. Em đang ở...bãi giữa.
Tiếng tút tút ngắn vang lên mà tôi chưa kịp nói gì thêm. Nếu trong trường hợp này bạn sẽ làm gì? Tôi thì...ngủ tiếp. 
Một lát sau chuông điện thoại lại reo. Tôi nhấc máy chậm chạp:
- Anh, anh không đến à?
- Em ở đấy thật đấy à?
- Em ướt hết rồi.
- Chờ anh anh đến đây.
Mệt mỏi, tôi mặc quần áo và quyết định đến đó nói cho em hết những phiền toái mà tôi đã gặp từ khi quen em.
Trời mưa ào ào. Mắt tôi nhòa đi, gần như không thể thấy đường nữa. Dựng xe trên cầu Long Biên, tôi đi bộ xuống bãi giữa. Mưa làm đất ở đây lầy lội, bùn dính chặt lấy chân. Đi bộ một đoạn xa, tôi nhìn thấy bóng cô bé đang ngồi, thu lu dưới mưa đến tội nghiệp. Tôi đến, nhẹ nhàng xoa đầu em:
- Hâm à, mưa thế này ngồi đây làm gì?
- A anh, anh đến muộn quá, hỏng hết tác phẩm của em rồi.
- Tác phẩm bùn à em? Tôi hỏi đùa.
- Đúng rồi! Bây giờ hơi khó nhìn đấy anh ạ. Em chỉ ra phía trước mặt.
Tên tôi và tên em được viết trên cát kèm theo một trái tim to đùng lồng vào tên hai đứa.
Tôi mỉm cười, những điều tôi định nói lúc đi đã quên hết sạch. Em đã làm được. Làm trái tim tôi rung động một lần nữa. Nhưng liệu có phải không, lý trí tôi lại đắn đo. Tôi đã nhiều lần thấy những giọt nước mắt cả đau khổ lẫn tức giận của những người con gái tôi từng yêu. Tôi không muốn thêm một lần nữa, một người con gái lại... khóc vì tôi.
Tôi đưa em lên chỗ đất cao hơn. Hai đứa cùng ăn món bánh do em tự làm:
- Bánh này là bánh H và C nhé! Dành riêng cho anh và em thôi.
Trời ngớt mưa, nhìn em và tôi thật buồn cười. Ướt nhẹp như hai con chuột. Xẩm tối, tiếng ếch, nhái, dế kêu du dương. Em lại hỏi:
- Ếch kêu anh ạ, anh nghe chuyện công chúa ếch và hoàng tử ếch chưa? 
Thế là một câu chuyện biến tấu từ cổ tích được em kể. Kết thúc, kết thúc là... công chúa ếch và hoàng tử ếch hôn nhau. Kể xong, em nín thinh, nhắm mắt đợi chờ... Tôi nhẹ nhàng đặt vào môi em môi nụ hôn... Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ để cảm nhận môi em run lên, và trái tim tôi cũng khẽ rung lên theo nhịp tình yêu...
Từ ấy, trái tim tôi và em cùng nhịp đập... Một tình yêu nhẹ nhàng và em luôn mang đến cho tôi bất ngờ, những bất ngờ thú vị.
Nhưng dường như tôi hãy còn quá trẻ con để yêu được một ai lâu dài. Vào lúc đó, tôi bắt đầu thích đi chơi với bạn bè hơn những chiều thứ 7 bên em, thích ở nhà ngủ hơn là những ngày mưa cùng em...
Rồi một ngày, tôi đi xem phim cùng lũ bạn. Cả lũ đang vui vẻ bước ra khỏi rạp, tình cờ tôi gặp một người bạn của em. Tôi nhận được tin dữ.
Không, tôi không tin. Cả buổi chiều hôm đó, tôi tự nói với mình rằng, con bé đó định lừa mình, chắc chắn thế... Nhưng rồi nghĩ lại, ai lại có thể đem chuyện đó ra làm trò đùa? Đêm đó, tôi không ngủ...
Sáng hôm sau, tôi đến. Vâng, là thật...
Nước mắt chực trào trong mắt. Em đi đúng ngày hẹn với tôi mà tôi không đến... Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn. Tôi bước vào đó, một mình. Tôi không quen ai bạn em, không quen ai người nhà em, và tôi cũng không rõ tôi là ai đối với em nữa.
Tôi đến gần bên em. Tôi hay lương tâm tôi, hay cái sự sợ hãi yếu đuối trong tôi không cho phép tôi dám nhìn em lần cuối. Tôi vào một mình, ra cũng một mình. Bước chân vội vã theo những giọt nước mắt lăn trên má. Về nhà, tôi lao ngay vào phòng, gục mặt vào gối và khóc... Khóc òa, khóc để quên hết mọi thứ. Em đi rồi, ra đi thật rồi.
Sau mỗi lần vấp ngã, tôi tự nhủ với mình, hãy cố gắng sống tốt hơn, cho những gì đã mất, cho những gì đang có và cả những gì sắp có. Biết nắm giữ cơ hội, sống thật với chính mình, sống hết mình vì mọi người... Để một ngày nào đó nhìn lại, không thấy tiếc nuối những gì trong quá khứ... Vì...
Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay...
(Bức ảnh trên là bức ảnh duy nhất tôi cùng em chụp. Là 1 trong 2 vật kỷ niệm tôi còn giữ: bức ảnh này, đàn gà con bằng bông với một mảnh giấy: anh với em cùng chăm sóc nó lớn nhé. Và tôi vẫn đang nuôi nó lớn như em lời em dặn đấy...)
Kỷ niệm của tôi đã là dĩ vãng được 3 hay 4 năm kể từ ngày đó. Ngày em đi, em chỉ mới 16 tuổi, cũng đang là học sinh của trường Chu Văn An. Em ra đi vì một tai nạn xe máy.

Truyện ngắn: Nhưng tại vì em yêu anh

My và Anh chơi với nhau từ khi còn chạy tung tăng trong cái nhà văn hóa quận cũ kỹ sơn màu vàng nghệ. Bố mẹ anh và bố mẹ cô là bạn. Lúc đó cô như con trai với mái tóc tém ngắn cũn, hoe vàng. Ngày nào cô cũng chạy huỳnh huỵch với lũ con trai tronglớp học võ. Anh lúc nào cũng hối hả chạy theo sau làu bàu: “Bác đã dặn em không được đánh nhau cơ mà”. Đến cấp 3 cô và anh cùng trường. Khi cô còn là một cô nhóc lớp 10 nhắn nhít thì anh là “hot boy” của những cô nàng cùng khối. Và cô luôn là người vận chuyển những bức thư từ các nàng đến anh. Anh chẳng bao giờ hồi âm những lá thư ấy. Đôi lần cô thắc mắc hỏi anh tại sao anh không thích cô nào hết,anh cười cười. Và như thế suốt 4 năm Đại Học Anh cũng không có cô bạn gái nào. Còn cô khi vào đại học cũng có nhiều anh làm đuôivà cũng có vài mối tình không thành. Và mỗi lần như thế cô lại lôi anh ra ngồi nghe cô kể lể, tâm sự. Anh nhìn cô khóc rấm rức và an ủi.

Tiếng cơ trưởng thông báo rè rè máy bay sắp hạ cánh. My choàng tỉnh, dựng thẳng lưng ghế. Tiếng động cơ gầm rú. Máy bay hạ cánh, nhiệt độ bên ngoài 18 độ C. My kéo va li tay run rẩy vì gió lạnh, vẫy một chiếc taxi về trung tâm thành phố. Cô yêu cầu bác tài xế già có gương mặt phúc hậu cho xe ngang vào đường Trần Phú, cô muốnngắm nhìn những công trình anh đang hoàn thành. Anh đang phụ trách một dự án cao ốc văn phòng trong vòng sáu tháng tại thành phố này. Những hàng hoa sữa bên đường nở trắng một góc phố, mùi hương kết đặc vào gió lạnh. Anh thường miêu tả những con đường đầy hoa sữa trắng khi trò chuyện cùng cô trên mạng, những bức ảnh Anh chụp màu đen trắng làm cô luôn hình dung về một thành phố trầm buồn và cổ kính.

My nhận phòng khách sạn, quăng mình lên giường chui vào tấm chăn dày cộm. Cô đã xin nghỉ phép một tuần sau chuyến công tác để ở lại đây, vé máy bay cũng đặt trễ lạimột tuần. Cô muốn anh đưa cô đi khám phá mọi ngóc ngách thủ đô. Anh sẽ chẳng bao giờ từ chối những yêu cầu của cô. Từ bé đến giờ anh cứ như một người anh tận tụy chăm sóc cô em gái nhỏ. Chương trình làm việc của cô là tham gia một hội nghị vềsản phẩm mới, gặp gỡ vài khách hàng chủ chốt và gửi báo cáo về trước kỳ nghỉ phép.
Buổi hội thảo kết thúc sớm, My kéo áo khoác, choàng khăn và đi bộ dọc vỉa hè, đường phố vẫn nhộn nhịp nhưng không hối hả. Ai cũng co ro cuộn mình trong những chiếc áo đầy màu sắc. Cô muốn đi bộ đến khu chung cư anh ở. My mỉm cười hình dung anh sẽ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện. Anh sẽ cốc đầu cô và hỏi:
- Sao ra mà không báo anh biết
My sẽ cười to:
- Bác nhờ em ghé qua kiểm tra anh và nhờ em giới thiệu cô nào đó cho anh, bác sợ anh ế.
Mẹ Anh là một người phụ nữ của gia đình dịu dàng, đôi lần thấy Anh và My quấn quýtbác hay nói:
- Con trai Bác mãi không chịu lấy vợ, hay con làm dâu bác nha.
Những lúc như thế My cười ngặc nghẽo:
- Bác cứ ghẹo con.
Những lúc như thế anh chỉ nhìn My và cười dịu dàng.
My leo hết dãy cầu thang, ngó ngiêng tìm số nhà. Cô nhấn chuông và hình dung gương mặt anh sau cánh cửa. Cửa xịch mở. My bất động: một cô gái quần sóoc ngắn, áo ba lỗ tóc búi cao, da trắng ngần mỉm cười hỏi:
- Xin chào, chị cần tìm ai?
My như hóa đá, có tiếng người trong nhà: “Ai vậy em?” Rồi cô cũng thấy gương mặt quen thuộc sau lưng cô gái. Anh há hóc mồm:
- My hả, em ra hồi nào?
My bất thần quay lưng bỏ chạy. Tiếng anh gọi vọng phía sau lưng. Cô chạy mải miết ra khỏi chung cư rồi lững thững đi chậm chạp dưới hàng cây. Cô không hiểu sao mình thấy tức giận, tim mình nhói lên tê buốt. Trong đầu cô liên tục vang lên câu hỏi: Cô gái ấy là ai, sao ở cùng với Anh và sao chưa bao giờ Anh nhắc đến cô ta.
My về khách sạn vùi đầu vào chăn mặc điệnthoai cứ reo liên tục. Sáng My đến hội nghị với vẻ bần thần mệt mỏi, cả đêm cô cứ thao thức với hàng ngàn câu hỏi và cô tự hỏi tại sao cô lại thấy tức giận, sao cô lại bỏ chạy mà không dám đối mặt với Anh và cô gái ấy. Cô tức giận vì điều gì, nếu cô ấy là bạn gái anh thì đã sao, đã bao lần cô hối thúc anh có bạn gái, bao lần cô làm mai hếtngười này đến người nọ cho anh. Cô có cảm giác như mình vừa để mất một thứ gì quý giá và quan trọng lắm.

Đã một tuần, hôm nay là ngày công tác cuối cùng. My gửi đi bản báo cáo. Cô nhấc điện thoại:
- Alo, chị Lan ạ, chị hủy dùm em tuần phép nha, chị đổi vé máy bay dùm em, chuyến bay sớm nhất trong tuần. À, không có gì đâu chị vì em không biết làm gì ngoài này cho hết một tuần.
Kết thúc buổi gặp gỡ với khách hàng, My vềkhách sạn, cô sẽ dọn dẹp hành lý, dạo một vòng hồ Gươm và sẽ ngủ một giấc chờ chuyến bay về Sài Gòn. Tối qua cô thức trắng và cô đã tìm thấy câu trả lời cho mình. Có lẽ đó là tình yêu. Có lẽ cô đã yêu anh, suốt một tuần cô nhớ Anh cồn cào, hình ảnh Anh và cô gái trẻ cứ bám lấy cô. Nhưng giờ đây cô đâu còn làm gì được nữa.
Lễ tân khách sạn đưa cô chìa khóa phòng và báo có khách đợi ở sảnh. My hơi thắc mắc, đâu ai biết cô ở khách sạn này. Cô thấy Anh ở sảnh.
Hai đứa đi dưới hàng cây quanh hồ. Trời chiều muộn, mặt hồ Gươm dát vàng bí hiểm. Cô bước bên anh chầm chậm:
- Sao em ra mà không báo anh?
- ……….
- Sao không cho anh biết em ở khách sạn nào? Làm anh phải gọi về nhờ Bác hỏi công ty em đấy.
- ………
- Mà sao em tìm đến nhà anh rồi lại bỏ đi?
- ………
- Sao anh gọi điện thoại bao nhiêu cuộc mà em không nghe?
- ………
- Anh thấy em kỳ lạ sao đấy, thật ra là em có chuyện gì?
Bao nhiêu tức giận lại bùng lên, My quay lạinói như hét:
- Ừ thì em ra không báo vì em muốn anh bất ngờ, ừ thì em đến nhà anh nhưng em thấy cô ấy ở đó, sao em có thể vào được, Ừ thì em cư xử rất lạ đó….
- Sao tự dưng em lại nổi giận như thế, anh đã làm gì?
My bậm môi ngăn không cho mình bật khóc.
- Đúng rồi anh không làm gì cả, lỗi là tại em, tại em tức giận vô cớ…. Ừ thì là em ghen đó. Nhưng em có là gì của anh để mà ghen chứ. Nhưng tại vì…. em yêu anh.
My khựng lại, sao cô có thể nói điều đó ra như thế được. Anh sững lại. Một giây,hai giây, gương mặt anh giãn ra, anh mỉm cườiấm áp. My thấy mặt mình nóng bừng. Cô quay lưng toan bỏ chạy. Một vòng tay ôm chặt níu cô lại. Giọng Anh ấm áp qua tai:
- Cuối cùng Anh cũng đợi được câu nói này. Sao đến tận bây giờ em mới nhận ra hả cô ngốc. Anh đã chờ em bao nhiêu năm rồi biết không?
Anh ta chờ mình, vậy hóa ra đó là lý do bao năm nay anh không có bạn gái. My thấy timmình xúc động, cảm giác đó lan tỏa đến từng ngóc ngách tế bào.
- Nhưng còn cô gái ấy – My thấy tim lại nhói lên
- Cô ấy xinh đẹp và đáng yêu lắm, anh cũng muốn yêu cô ấy lắm nhưng cô gái đó gọi mẹ anh bằng dì đấy.
Anh phá lên cười khoái trá.
My xoay người lại vừa ngượng vừa giận:
- Sao anh không nói với em từ đầu.
- Làm sao nói đây – Ánh mắt anh ấm áp – Mà nói ra thì sao anh nghe được rằng em yêu anh.
My mỉm cười tựa đầu vào Anh, không gian thoang thoảng mùi hoa sữa, mặt hồ Gươm bình yên đến lạ. Điều cô đang nghĩ đến lúc này là báo cho chị Lan rằng cô không cần đổi chuyến bay nữaMy nhấc cánh cửa số máy bay nhìn ra, Cô đang bay trên những đám mây trắng mịn màng khổng lổ tựa như một cánh đồng bông bất tận. Bảng điện tử mới nguyên trên máy bay báo đã đi được 2/3 chặng đường. Vậy là chỉ còn 30 phút nữa cô sẽ ở cùng một thành phố với anh. Cô kéo tắm chăn mỏng màu đất, mơ màng chìm vào giấc ngủ. My không hề báo trước với anh về chuyến đi này, cô muốn Anh bất ngờ.